GUAM & SAIPAN: Chia sẻ kinh nghiệm du hí 1 tuần "quẩy" banh đảo!
Chào cả nhà! Thấy hội mình ít "xì xào" về GUAM và SAIPAN quá, nên hôm nay em mạn phép chia sẻ một chút "bí kíp" sau chuyến đi 1 tuần "bung lụa" ở đảo nha!
Đầu tiên là "thủ tục nhập cảnh" - Visa Mỹ thần thánh. Em thấy mọi người cứ "xoắn" vụ visa Mỹ này ghê, cứ đồn thổi "visa Mỹ là visa khó xin nhất quả đất". Riêng em thì thấy "sai quá sai"! Theo em, visa Mỹ thuộc hàng "dễ thở" nhất trong các loại visa dán luôn á. Tại sao ư? Vì chỉ cần "quẩy" xong cái form DS160, đóng tiền rồi "lên sàn" phỏng vấn thôi. Trong khi visa châu Âu hay Đài Loan còn bắt "lăn lê bò trườn" đủ loại giấy tờ, dịch thuật, công chứng các kiểu. Chỉ riêng cái sự đơn giản trong thủ tục thôi là em đã "chấm" cho điểm 10 chất lượng rồi đó!
"Tips" xin visa Mỹ từ kinh nghiệm xương máu!
Hồi em mới xin visa, ai cũng "dội gáo nước lạnh", bảo em "đừng nộp tiền vô ích", kiểu gì cũng "toang" vì: còn trẻ măng, chưa gia đình, công việc thì "còm", tài sản thì "nhẵn túi". Thậm chí có người còn bảo "giám đốc còn rớt huống chi mày", "chị tao có nhà, có xe, có con cái mà còn trượt dài dài". Nói chung là những lý do "kinh điển" mà ai cũng từng nghe qua. Ấy vậy mà em "bá đạo" đậu ngay lần đầu tiên, chẳng ai hỏi han gì đến tài sản hay sổ tiết kiệm (nhưng có thì cứ "xách" đi cho chắc nha). Em nghĩ quan trọng nhất là "thần thái" đó mọi người! Cứ "thật như đếm", có gì khai nấy, tự tin "bắn" tiếng Anh (kệ người ta mớm câu hỏi bằng tiếng Việt, cứ "quất" tiếng Anh tới bến!).
"Toang" vòng phỏng vấn thì sao? Đừng nản!
Nhiều người bảo nếu rớt phỏng vấn rồi, hồ sơ không có gì thay đổi thì đừng "cố đấm ăn xôi" nộp lại. Nhưng em biết đầy trường hợp bạn bè, người quen rớt lần 1, tức quá, 1 tuần sau nộp lại (hồ sơ y chang), gặp người phỏng vấn khác lại "ung dung" đậu. Em nghe đồn lúc nộp hồ sơ thì người ta đã "quyết định" 70-80% là mình đậu hay rớt rồi, nhưng em không nghĩ vậy đâu. Vì cái form DS160 thì ai cũng khai ná ná nhau (trừ khi bạn nằm trong "sổ đen" hoặc "dính" pháp luật), tên tuổi, nghề nghiệp, gia đình, con cái... Còn thu nhập là ô "tùy chọn", và chẳng ai bắt cung cấp giấy tờ tài chính hay kế hoạch du lịch khi nộp form cả. Nên em vẫn tin vòng phỏng vấn mới là "trùm cuối"! **Một điều nữa là khi khai dự định đi bao nhiêu ngày thì nên đi đúng số ngày đó nha, đừng "lố" quá. Mặc dù lúc nhập cảnh thường được "du di" cho ở 6 tháng, nhưng khi "renew" visa có thể sẽ gặp khó khăn, bị "hỏi cung" lại, thậm chí bị từ chối đó. Lần đầu em khai đi 3 tuần, ai dè qua bển "máu" nổi lên, "quẩy" hết 27 bang, "lố" thành hơn 3 tháng. Thế là lần "renew" sau bị gọi lên "tra khảo": "Lần trước bạn đi Mỹ bao lâu? Tại sao nói đi 3 tuần mà đi hơn 3 tháng? Chẳng ai ở Mỹ vì Mỹ đẹp cả!". Em cũng hơi "quạo" vì thái độ của người phỏng vấn khá "trên cơ" (vào chẳng thèm chào hỏi gì). Thế là em "bật": "Có thể vì anh sinh ra và lớn lên ở Mỹ nên anh quen thuộc với nó, còn tôi ở Việt Nam qua lần đầu, cái gì mà không lạ, không đẹp? Kiểu như từ vùng quê xa xôi hẻo lánh chỉ có bò cừu mà thả vô Vegas hay LA thì có bị choáng ngợp không? Đây là album hình tôi đi 27 states nè, coi đi, hàng real, không phải photoshop đâu. Tôi có cả stamp vô rất nhiều National Park." Sau đó anh ta xem hình rồi giở cuốn National Park passport của em ra coi xong chỉ đại vô 1 cái stamp rồi hỏi "đây là đâu, ở đó có gì". May mắn là em là đứa quan tâm lịch sử, thế là được dịp "xả" một tràng. Ảnh rep "wow, ấn tượng quá, không phải người Mỹ nào cũng biết đâu. Đây là lần đầu tiên có người nói với tôi nước Mỹ đẹp và tôi tin điều đó. Đi chơi vui nha!". Một lần khác nữa, cũng vì đi quá lâu, lại bị "triệu hồi", lần này thì không thèm xem hình em đưa. Lúc đó em nghĩ thôi "toang" rồi, còn gì nữa đâu mà khóc với sầu. Em nói là vì lúc đó em vừa nghỉ việc nên rảnh rỗi, đi chơi lâu. Hỏi "giờ có việc làm không?". Trả lời "có, làm việc tự do, có thể on site hoặc làm online tùy project, nên cũng có thể đi lâu mà vẫn làm việc được". OK Have a nice trip. ==> Cứ "thật thà là thượng sách" nha mọi người! **Nên tự "apply" visa nha mọi người, không cần qua dịch vụ đâu, vì dịch vụ họ cơ bản chỉ là điền form giùm mình thôi, nhưng phí lại "chát" quá trời.
Du hí GUAM - SAIPAN: Nên đi đâu, chơi gì?
Quay trở lại chuyến đi Guam – Saipan. Em quá cảnh ở Philippines, rồi tới Guam trước. Nếu bạn nào đặc biệt quan tâm lịch sử và muốn đi tìm hiểu di tích lịch sử thì nên đi, còn chỗ đẹp lộng lẫy để check in này kia thì không nhiều ạ. 2 đảo này sống nhờ vào du lịch, nguồn thu chính là từ khách Nhật, Hàn, Đài Loan, Trung Quốc. Mà ở đâu có khách Trung Quốc thì mọi người cũng biết rồi, người Trung Quốc sẽ qua đó đầu tư, mở khách sạn, nhà hàng, karaoke… hơi ồn ào và bát nháo. Mọi người sẽ dễ dàng thấy cả đảo đầy xe mui trần sơn màu hồng, xanh, vàng để cho khách Trung Quốc, Hàn Quốc thuê, rồi đậu giữ đường chụp hình sống ảo. Ở Guam có nhiều khách sạn lớn như Westin, Sheraton, … Em ở Airbnb tầm dưới $100/night. Ở Saipan do không tìm được Airbnb nên em đã thuê 1 khách sạn với cái tên Nhật rất kêu, nghĩ là sẽ được hưởng dịch vụ như bên Nhật. Nhưng không ạ, hóa ra là treo đầu dê bán thịt chó, cả khách sạn không ai nói tiếng Anh hay tiếng Nhật mà là tiếng Hoa ạ. Cơ sở vật chất xuống cấp rất rất tệ. Em thuê SUV với ý định sẽ camping đâu đó ngay biển hoặc ngủ trên xe cũng được nhưng khắp 2 đảo không có chỗ nào có thể camp, public toilet cũng không tốt cho lắm, ưng thì mở cửa, không ưng thì đóng. Thêm nữa là em có cảm giác phong thủy trên đảo không được tốt, đi tới đâu nổi da gà tới đó ☹ Biển rất trong, nhưng là vì đảo san hô và đá vôi nên khi đi bơi mọi người cẩn thận. Nhớ sắm đồ đi snorkeling ạ. Có chỗ đi lặn nữa, nhưng đông khách Trung Quốc quá nên em không tham gia. Ở Guam, ngoài mấy điểm tưởng niệm binh sĩ hoặc mấy chỗ B52 còn sót lại thì có những điểm sau để đi: Fort Santo Angel, thác Talo Fo' Fo' + hang Yokoi (Hang được đặt theo tên 1 ông lính Nhật, lúc chiến tranh xảy ra ổng trốn trong hang, xong không biết là chiến tranh đã kết thúc mà cứ thế ở trong hang 28 năm cho tới lúc được 2 ông thợ săn tìm thấy), điểm bảo tồn động vật hoang dã, 2 lover points nơi mà du khách mua ổ khóa xanh đỏ gắn đầy. Còn tại Saipan thì đâu đâu cũng là đài tưởng niệm binh sĩ Mỹ Nhật Hàn, còn cả cái vách đá Banzai, nơi mà trong trận giao tranh ác liệt vào 1 buổi sáng 7/1944, hàng ngàn lính Nhật bị dồn vào đường cùng đã lên vách núi này nhảy xuống tự sát, còn tướng lĩnh thì mổ bụng >.< . Chắc vì vậy mà em hay bị gai gai người khi đi quanh đảo, kiểu như âm khí cẫn còn nhiều á. Quanh Saipan rất nhiều resort, nhưng cũng có rất nhiều biệt thự bỏ hoang, nhìn rất creepy luôn. Từng là trạm tiếp tế cho tàu chiến hải quân Mỹ trước đây rồi bị Nhật chiếm đóng từ 1941, sau đó tới 1944 thì Mỹ lấy lại nên trên đảo ngoài người Chamorro bản xứ ra thì có nhiều người Nhật, Philipines, và hiện nay thì người Trung Quốc chắc đang thôn tính cả 2 đảo này. Vì nhiều khách Trung Quốc, nên dễ dàng thấy casino và những cửa hàng hiệu như Rolex, Hermes, LV… Guam là chặng dừng chân đầu tiên của hơn 100 ngàn người Việt Nam đi tị nạn đến Mỹ, và hiện nay cũng có cộng đồng người Việt tại đây và Saipan. Mọi người cũng có thể tìm được vài quán ăn Việt Nam quanh đảo. ---