Guam & Saipan: Chia sẻ kinh nghiệm du lịch tự túc và xin visa Mỹ

POST ADS1

484028756_122111025758792933_3378516648096189762_n.jpg?_nc_cat=110&ccb=1-7&_nc_sid=833d8c&_nc_eui2=AeGPurE4_FPGUkNYF7WwjZbDsKl9pUJHNGewqX2lQkc0Z892Y2qSd2ChJ7uz-kE2EH-N7gmNBQ6pYL0jtvu1OFaI&_nc_ohc=fbApKA6Q8r4Q7kNvgGdbeRD&_nc_oc=AdlbZAxa_aT4KegbrNGPRiZmgDE1Ulc7H0DaImB_7QQ97pqLD9x00VAL3ada6oy1AYU&_nc_zt=23&_nc_ht=scontent-lhr6-1


GUAM & SAIPAN: Chia sẻ kinh nghiệm du hí 1 tuần "quẩy" banh đảo!

Chào cả nhà! Thấy hội mình ít "xì xào" về GUAM và SAIPAN quá, nên hôm nay em mạn phép chia sẻ một chút "bí kíp" sau chuyến đi 1 tuần "bung lụa" ở đảo nha!

Visa Mỹ: Khó nhằn như lời đồn?

Đầu tiên là "thủ tục nhập cảnh" - Visa Mỹ thần thánh. Em thấy mọi người cứ "xoắn" vụ visa Mỹ này ghê, cứ đồn thổi "visa Mỹ là visa khó xin nhất quả đất". Riêng em thì thấy "sai quá sai"! Theo em, visa Mỹ thuộc hàng "dễ thở" nhất trong các loại visa dán luôn á. Tại sao ư? Vì chỉ cần "quẩy" xong cái form DS160, đóng tiền rồi "lên sàn" phỏng vấn thôi. Trong khi visa châu Âu hay Đài Loan còn bắt "lăn lê bò trườn" đủ loại giấy tờ, dịch thuật, công chứng các kiểu. Chỉ riêng cái sự đơn giản trong thủ tục thôi là em đã "chấm" cho điểm 10 chất lượng rồi đó!

"Tips" xin visa Mỹ từ kinh nghiệm xương máu!

Hồi em mới xin visa, ai cũng "dội gáo nước lạnh", bảo em "đừng nộp tiền vô ích", kiểu gì cũng "toang" vì: còn trẻ măng, chưa gia đình, công việc thì "còm", tài sản thì "nhẵn túi". Thậm chí có người còn bảo "giám đốc còn rớt huống chi mày", "chị tao có nhà, có xe, có con cái mà còn trượt dài dài". Nói chung là những lý do "kinh điển" mà ai cũng từng nghe qua. Ấy vậy mà em "bá đạo" đậu ngay lần đầu tiên, chẳng ai hỏi han gì đến tài sản hay sổ tiết kiệm (nhưng có thì cứ "xách" đi cho chắc nha). Em nghĩ quan trọng nhất là "thần thái" đó mọi người! Cứ "thật như đếm", có gì khai nấy, tự tin "bắn" tiếng Anh (kệ người ta mớm câu hỏi bằng tiếng Việt, cứ "quất" tiếng Anh tới bến!).

"Toang" vòng phỏng vấn thì sao? Đừng nản!

Nhiều người bảo nếu rớt phỏng vấn rồi, hồ sơ không có gì thay đổi thì đừng "cố đấm ăn xôi" nộp lại. Nhưng em biết đầy trường hợp bạn bè, người quen rớt lần 1, tức quá, 1 tuần sau nộp lại (hồ sơ y chang), gặp người phỏng vấn khác lại "ung dung" đậu. Em nghe đồn lúc nộp hồ sơ thì người ta đã "quyết định" 70-80% là mình đậu hay rớt rồi, nhưng em không nghĩ vậy đâu. Vì cái form DS160 thì ai cũng khai ná ná nhau (trừ khi bạn nằm trong "sổ đen" hoặc "dính" pháp luật), tên tuổi, nghề nghiệp, gia đình, con cái... Còn thu nhập là ô "tùy chọn", và chẳng ai bắt cung cấp giấy tờ tài chính hay kế hoạch du lịch khi nộp form cả. Nên em vẫn tin vòng phỏng vấn mới là "trùm cuối"! **Một điều nữa là khi khai dự định đi bao nhiêu ngày thì nên đi đúng số ngày đó nha, đừng "lố" quá. Mặc dù lúc nhập cảnh thường được "du di" cho ở 6 tháng, nhưng khi "renew" visa có thể sẽ gặp khó khăn, bị "hỏi cung" lại, thậm chí bị từ chối đó. Lần đầu em khai đi 3 tuần, ai dè qua bển "máu" nổi lên, "quẩy" hết 27 bang, "lố" thành hơn 3 tháng. Thế là lần "renew" sau bị gọi lên "tra khảo": "Lần trước bạn đi Mỹ bao lâu? Tại sao nói đi 3 tuần mà đi hơn 3 tháng? Chẳng ai ở Mỹ vì Mỹ đẹp cả!". Em cũng hơi "quạo" vì thái độ của người phỏng vấn khá "trên cơ" (vào chẳng thèm chào hỏi gì). Thế là em "bật": "Có thể vì anh sinh ra và lớn lên ở Mỹ nên anh quen thuộc với nó, còn tôi ở Việt Nam qua lần đầu, cái gì mà không lạ, không đẹp? Kiểu như từ vùng quê xa xôi hẻo lánh chỉ có bò cừu mà thả vô Vegas hay LA thì có bị choáng ngợp không? Đây là album hình tôi đi 27 states nè, coi đi, hàng real, không phải photoshop đâu. Tôi có cả stamp vô rất nhiều National Park." Sau đó anh ta xem hình rồi giở cuốn National Park passport của em ra coi xong chỉ đại vô 1 cái stamp rồi hỏi "đây là đâu, ở đó có gì". May mắn là em là đứa quan tâm lịch sử, thế là được dịp "xả" một tràng. Ảnh rep "wow, ấn tượng quá, không phải người Mỹ nào cũng biết đâu. Đây là lần đầu tiên có người nói với tôi nước Mỹ đẹp và tôi tin điều đó. Đi chơi vui nha!". Một lần khác nữa, cũng vì đi quá lâu, lại bị "triệu hồi", lần này thì không thèm xem hình em đưa. Lúc đó em nghĩ thôi "toang" rồi, còn gì nữa đâu mà khóc với sầu. Em nói là vì lúc đó em vừa nghỉ việc nên rảnh rỗi, đi chơi lâu. Hỏi "giờ có việc làm không?". Trả lời "có, làm việc tự do, có thể on site hoặc làm online tùy project, nên cũng có thể đi lâu mà vẫn làm việc được". OK Have a nice trip. ==> Cứ "thật thà là thượng sách" nha mọi người! **Nên tự "apply" visa nha mọi người, không cần qua dịch vụ đâu, vì dịch vụ họ cơ bản chỉ là điền form giùm mình thôi, nhưng phí lại "chát" quá trời.

Du hí GUAM - SAIPAN: Nên đi đâu, chơi gì?

Quay trở lại chuyến đi Guam – Saipan. Em quá cảnh ở Philippines, rồi tới Guam trước. Nếu bạn nào đặc biệt quan tâm lịch sử và muốn đi tìm hiểu di tích lịch sử thì nên đi, còn chỗ đẹp lộng lẫy để check in này kia thì không nhiều ạ. 2 đảo này sống nhờ vào du lịch, nguồn thu chính là từ khách Nhật, Hàn, Đài Loan, Trung Quốc. Mà ở đâu có khách Trung Quốc thì mọi người cũng biết rồi, người Trung Quốc sẽ qua đó đầu tư, mở khách sạn, nhà hàng, karaoke… hơi ồn ào và bát nháo. Mọi người sẽ dễ dàng thấy cả đảo đầy xe mui trần sơn màu hồng, xanh, vàng để cho khách Trung Quốc, Hàn Quốc thuê, rồi đậu giữ đường chụp hình sống ảo. Ở Guam có nhiều khách sạn lớn như Westin, Sheraton, … Em ở Airbnb tầm dưới $100/night. Ở Saipan do không tìm được Airbnb nên em đã thuê 1 khách sạn với cái tên Nhật rất kêu, nghĩ là sẽ được hưởng dịch vụ như bên Nhật. Nhưng không ạ, hóa ra là treo đầu dê bán thịt chó, cả khách sạn không ai nói tiếng Anh hay tiếng Nhật mà là tiếng Hoa ạ. Cơ sở vật chất xuống cấp rất rất tệ. Em thuê SUV với ý định sẽ camping đâu đó ngay biển hoặc ngủ trên xe cũng được nhưng khắp 2 đảo không có chỗ nào có thể camp, public toilet cũng không tốt cho lắm, ưng thì mở cửa, không ưng thì đóng. Thêm nữa là em có cảm giác phong thủy trên đảo không được tốt, đi tới đâu nổi da gà tới đó ☹ Biển rất trong, nhưng là vì đảo san hô và đá vôi nên khi đi bơi mọi người cẩn thận. Nhớ sắm đồ đi snorkeling ạ. Có chỗ đi lặn nữa, nhưng đông khách Trung Quốc quá nên em không tham gia. Ở Guam, ngoài mấy điểm tưởng niệm binh sĩ hoặc mấy chỗ B52 còn sót lại thì có những điểm sau để đi: Fort Santo Angel, thác Talo Fo' Fo' + hang Yokoi (Hang được đặt theo tên 1 ông lính Nhật, lúc chiến tranh xảy ra ổng trốn trong hang, xong không biết là chiến tranh đã kết thúc mà cứ thế ở trong hang 28 năm cho tới lúc được 2 ông thợ săn tìm thấy), điểm bảo tồn động vật hoang dã, 2 lover points nơi mà du khách mua ổ khóa xanh đỏ gắn đầy. Còn tại Saipan thì đâu đâu cũng là đài tưởng niệm binh sĩ Mỹ Nhật Hàn, còn cả cái vách đá Banzai, nơi mà trong trận giao tranh ác liệt vào 1 buổi sáng 7/1944, hàng ngàn lính Nhật bị dồn vào đường cùng đã lên vách núi này nhảy xuống tự sát, còn tướng lĩnh thì mổ bụng >.< . Chắc vì vậy mà em hay bị gai gai người khi đi quanh đảo, kiểu như âm khí cẫn còn nhiều á. Quanh Saipan rất nhiều resort, nhưng cũng có rất nhiều biệt thự bỏ hoang, nhìn rất creepy luôn. Từng là trạm tiếp tế cho tàu chiến hải quân Mỹ trước đây rồi bị Nhật chiếm đóng từ 1941, sau đó tới 1944 thì Mỹ lấy lại nên trên đảo ngoài người Chamorro bản xứ ra thì có nhiều người Nhật, Philipines, và hiện nay thì người Trung Quốc chắc đang thôn tính cả 2 đảo này. Vì nhiều khách Trung Quốc, nên dễ dàng thấy casino và những cửa hàng hiệu như Rolex, Hermes, LV… Guam là chặng dừng chân đầu tiên của hơn 100 ngàn người Việt Nam đi tị nạn đến Mỹ, và hiện nay cũng có cộng đồng người Việt tại đây và Saipan. Mọi người cũng có thể tìm được vài quán ăn Việt Nam quanh đảo. ---

关岛和塞班岛:分享一周海岛游的精彩体验!

大家好! 看到咱们群里关于关岛和塞班岛的信息太少了,所以今天我就斗胆分享一下我为期一周的海岛"狂欢"之旅的经验!

美国签证:真的像传说中那么难吗?

首先是"入境手续"——神秘的美国签证。 我发现大家对美国签证真是"纠结"得厉害,总有人说"美国签证是地球上最难搞的签证"。 我个人觉得这说法"大错特错"! 在我看来,美国签证算是所有贴纸签证里"最轻松"的了。 为什么这么说呢? 因为只需要"搞定"DS160表格,交钱,然后去"上台"面试就行了。 而欧洲签证甚至台湾签证,还得"摸爬滚打"准备各种各样的文件,翻译、公证等等。 光是手续简单这一点,我就给它打10分了!

来自血泪经验的美国签证"秘诀"!

我刚开始申请签证的时候,大家都给我"泼冷水",说我"别白费钱了",肯定"凉凉",因为:年纪轻轻,未婚,工作"一般般",财产"空空如也"。 甚至有人说"经理都过不了,更何况你","我姐有房有车有孩子都拒签,你算老几"。 总之就是那些大家都听烂了的"经典"理由。 结果我却"霸气"地一次性通过了,也没人问我关于财产或银行存款的事情(不过带着以防万一总是没错的)。 我认为最重要的还是"精神状态"! 保持"实话实说",有什么就说什么,自信地"秀"英语(就算面试官用越南语提问,也用英语"猛攻"!)。

面试"挂"了怎么办? 别气馁!

很多人说如果面试没过,而且申请资料没有任何变化,就别"硬着头皮"重新申请了。 但我认识很多朋友、熟人第一次没过,气不过,一个星期后又重新申请(资料一模一样),结果换了个面试官就"轻松"通过了。 我听说递交申请的时候,签证官就已经"决定"了70-80%你能不能通过,但我并不这么认为。 因为DS160表格大家填写的都差不多(除非你在"黑名单"上或者"触犯"了法律),姓名、职业、家庭、子女…… 收入是"可选项",而且递交表格的时候也没人要求提供财务证明或旅行计划。 所以我还是相信面试才是"终极BOSS"! **还有一点就是,计划去多少天就尽量去多少天,别"超期"太久。 虽然入境的时候通常会"睁一只眼闭一只眼"让你待6个月,但续签的时候可能会遇到麻烦,被"审问",甚至被拒签。 第一次我计划去3周,结果到了那边"玩嗨了",跑了27个州,"超期"变成了3个多月。 结果第二次"续签"的时候就被叫去"盘问"了:"上次你去美国待了多久? 为什么说去3周却待了3个多月? 没人会因为美国漂亮而待那么久!" 我也有点"不爽",因为面试官的态度很"高傲"(进来也不打招呼)。 所以我就"怼"了回去:"可能是因为你生在美国、长在美国,所以你已经习惯了,但我是第一次来美国,什么都觉得新鲜、漂亮。 就像从偏远落后的农村,只有牛羊,突然把你扔到拉斯维加斯或洛杉矶,你不会觉得眼花缭乱吗? 这是我去27个州的照片,看看,都是真的,不是PS的。 我还有很多国家公园的印章。" 之后他看了照片,翻开我的国家公园护照,随便指了一个印章问:"这是哪里? 那里有什么?" 幸运的是我对历史很感兴趣,所以就抓住机会"滔滔不绝"地说了一大堆。 他回答说:"哇,印象深刻,很多美国人都不知道。 这是第一次有人跟我说美国很漂亮,我相信你说的话。 祝你旅途愉快!" 还有一次,也是因为待太久,又被"召回"了,这次他连看照片都不想看。 那时候我想"完了,这下彻底凉凉了"。 我说是因为当时我刚辞职,所以比较闲,就多玩了一会儿。 他问:"现在有工作吗?" 回答说:"有,自由职业,可以onsite,也可以online,看项目,所以可以一边工作一边玩。" OK Have a nice trip。 ==> 所以说"坦诚相待"才是上策! **建议大家自己"申请"签证,没必要找中介,因为中介基本上只是帮你填写表格而已,但是费用却"贵"得离谱。

关岛 - 塞班岛之旅:该去哪里,玩什么?

回到关岛-塞班岛之旅。 我在菲律宾转机,然后先到了关岛。 如果你对历史特别感兴趣,想去了解历史遗迹,那可以去看看,但要说风景如画、适合拍照打卡的地方,倒是不多。 这两个岛屿主要靠旅游业为生,主要收入来自日本、韩国、台湾和中国游客。 一提到中国游客,大家也都知道了,中国人会去那里投资,开酒店、餐厅、卡拉OK…… 有点吵闹和混乱。 你会很容易看到岛上到处都是漆成粉红色、蓝色、黄色的敞篷车,租给中国、韩国游客,然后停在路中间拍照。 关岛有很多大型酒店,比如威斯汀、喜来登…… 我住在Airbnb,每晚100美元以下。 在塞班岛,因为没找到Airbnb,所以我租了一家名字很日式的酒店,以为能享受到日式服务。 结果却发现是挂羊头卖狗肉,整个酒店里没有人说英语或日语,而是说中文。 酒店的设施非常陈旧。 我租了SUV,打算在海边露营或者睡在车里,但整个岛上都没有可以露营的地方,公共厕所也不是很好,想开就开,不想开就关着。 另外,我感觉岛上的风水不太好,走到哪里都起鸡皮疙瘩 ☹ 海水很清澈,但因为是珊瑚岛和石灰岩,所以游泳的时候要小心。 记得买浮潜装备。 也有潜水的地方,但是中国游客太多了,所以我没参加。 在关岛,除了纪念士兵的地方或者B52轰炸机遗迹之外,还有以下地方可以去:圣安吉洛堡、塔洛福福瀑布+横井洞穴(洞穴是以一位日本士兵的名字命名的,战争发生时他躲在洞穴里,不知道战争已经结束,就这样在洞穴里待了28年,直到被两个猎人发现),野生动物保护区,恋人岬,游客在那里买红色和绿色的锁挂满。 而在塞班岛,到处都是美国、日本、韩国士兵的纪念碑,还有万岁崖,在1944年7月的一个早晨,激烈的战斗中,成千上万的日本士兵走投无路,爬上悬崖跳崖自杀,将军们则剖腹自尽 >.< 。 也许就是因为这个原因,我在岛上走动的时候总是感觉身上发毛,感觉阴气很重。 塞班岛周围有很多度假村,但也有很多废弃的别墅,看起来非常阴森。 这里曾经是美国海军战舰的补给站,1941年被日本占领,1944年被美国夺回,所以岛上除了当地的查莫罗人之外,还有很多日本人、菲律宾人,现在中国人大概正在吞并这两个岛屿。 因为中国游客很多,所以很容易看到赌场和劳力士、爱马仕、LV等名牌店…… 关岛是10万多越南难民前往美国的第一站,现在这里和塞班岛也有越南社区。 大家也可以在岛上找到一些越南餐馆。

POST ADS 2

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn
Số từ còn lại: 1691