11 ngày 8 con người trên chiếc xe van và hành trình vạn dặm ở Pakistan

11 ngày 8 con người trên chiếc xe van và hành trình vạn dặm ở Pakistan

Khi nghe báo tin đi mùa xuân này tôi sẽ tới Pakistan, chẳng ai trong số họ hỏi ngược lại tôi hay có ý định khuyên dừng chuyến đi sau khi xem lịch trình tôi gửi.
Trái lại họ còn hồ hởi hỏi có ý định ở thêm sau khi hết landtour không, và còn cùng tôi tìm thêm một vài địa điểm thú vị để khám phá. Vì chúng tôi biết đất nước hồi giáo này, không như những câu chuyện truyền miệng mà ta từng nghe. Những nơi tôi ghé qua trong chuyến đi này đã hình thành "con đường du lịch", và nó đảm bảo sự an toàn cho du khách khi qua mỗi điểm đều có trạm kiểm tra an ninh, cũng như xe cảnh sát tuần tra liên tục.
Và điều cuối cùng, là những người bạn đó hiểu tôi đang cần một chuyến đi sau những ngày dài nằm thu mình trong căn phòng nhỏ.

Trước chuyến đi vài ngày tôi có tới quán ăn của một người chú dùng bữa, chị Oanh nói rằng trông em dạo này khác lắm, không còn sắp đặt đồ đạc như lần trước em tới quán của chú ở bên Tạm Thương. Tôi hồn nhiên đáp là giờ tôi thuận theo tự nhiên, nên giờ cũng chưa pack đồ để mang theo. Nếu là tôi của mấy tháng trước, thì tôi sẽ lên ý tưởng làm gì trong chuyến đi trước cả tháng trời. 

Vậy do đâu lại có quyết định tới đất nước Hồi Giáo này thay vì một nơi nào khác, đó là từ một lời mời dễ thương của Peer (local tour guide tại PKT). Tua lại hai năm trước, khi cả Thế Giới đang gồng mình với covid, còn tôi đang gặp khó khăn với việc gia hạn visa của mình ở Hàn Quốc, bỗng nhận được tin nhắn rủ tới Pakistan từ người anh họ của Peer. Nhưng có lẽ lúc đó chưa phải thời điểm phù hợp để đi nên tôi chưa nhận lời.

"Trong mỗi khoảnh khắc, mọi sự đều bắt đầu vào đúng thời điểm"

Đó là một trong những câu nói tâm đắc của tôi từ bộ quy tắc tâm linh của người Ấn Độ, và chuyến đi 16 ngày 15 đêm của chúng tôi cũng bắt đầu từ đất nước này. Nhóm chúng tôi có 6 người, đa phần là những người xa lạ hoặc lần đầu gặp nhau sau một thời gian nói chuyện trên FB.
Lựa chọn Ấn Độ là khởi đầu và kết thúc của chuyến đi, thay vì transit ở BKK sẽ giảm thiểu chi phí của chuyến đi hơn và ở hai nước này có một vài nét tương đồng. Nên việc khởi đầu từ Ấn Độ sẽ giúp chúng tôi thích nghi dễ dàng hơn khi đặt chân tới Pakistan.

Vì mục tiêu chính là khám phá người láng giềng nên khi ở Ấn chúng tôi không đặt quá nhiều tâm tư, chúng tôi có ba đêm để dạo chơi một vài điểm từ New Delhi tịnh tiến lên phía Aramid để nhập cảnh bằng đường bộ vào Pakistan.

Thú thực mà nói, sau khi qua nhiều vòng an ninh kiểm tra ở hai đầu biên giới rồi gặp Peer, một người tưởng xa lạ bỗng trở nên gần gũi đến lạ thường. Bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, có thể là cảm nhận riêng của nhóm chúng tôi sau mấy ngày ở Ấn Độ, cảm giác như được bố và anh/em trai ra đón về nhà vậy.

Sau khi chất đồ lên xe Van, ngôi nhà di động của chúng tôi trong suốt những ngày khám phá một phần nhỏ của đất nước xinh đẹp này, bác Zaheer cùng anh Peer cố gắng giải thoát chiếc xe khỏi sự bủa vây của một vài người lao động trực sẵn mà ban nãy đã góp sức cho đồ lên xe để được nhận tiền thù lao, dù chúng tôi không có ý định sử dụng dịch vụ. Bằng cái ánh mắt nghiêm nghị, cùng vài câu nói bằng tiếng bản địa, bác Zaheer cũng đã khiến họ từ bỏ.

1 ẨM THỰC VÀ NỖI SỢ MASALA

Sắp xếp ổn thoả, chúng tôi tiến về trung tâm của Lahore, để ăn trưa và thăm quan một vài địa điểm trước khi về islamabad (thủ đô của PKT) để nghỉ lại đêm nay. Vì đến vào tháng Ramadan hay được biết tới với cái tên "tháng nhịn ăn" nên hầu hết các quán ăn đóng cửa vào thời gian này, và những người theo đạo họ cũng không đưa bất cứ thứ gì vào miệng từ lúc mặt trời mọc cho tới lúc mặt trời lặn.
Sau một vài lần dừng xe để đổi tiền và tìm quán ăn, Peer tìm được một quán pizza để mua lên xe ăn, chúng tôi ăn ngấu nghiến như bị bỏ đói trong một thời gian dài trước sự chứng kiến của ba người bản địa. Đúng thật là ba ngày qua lang thang thử ẩm thực của Ấn Độ, chúng tôi không ăn được nhiều vì đồ ăn có nhiều gia vị lạ, đặc biệt là mùi vị từ Masala, nên khi được ăn những miếng pizza "thiếu gia vị" này lại trở nên hoàn hảo với khẩu vị của chúng tôi.

Trước chuyến đi, tôi cũng định bỏ túi gia vị mà mình đã chiết sang những hũ nhỏ để mang theo, nhưng bạn bè tôi bảo hãy thử nấu dựa trên gia vị của họ. 
Và trong những ngày ở Pakistan, mỗi lần vào bếp của một chỗ nghỉ đêm nào đó, tôi có cảm giác như chúng tôi tiến vào phần thi masterchef cùng chiếc hộp gia vị bí mật, và những giám thị người bản địa cùng giấy bút ngồi ghi lại cách chế biến món ăn kiểu Việt cùng gia vị Pakistan.
Chúng tôi cố gắng làm lại hương vị quê nhà cho những người bạn Pakistan thử, nhưng không thể giống hoàn toàn và họ đều nói mọi người ăn nhạt quá.

Căng da bụng-chùng da mắt. Chưa kịp chợp mắt thì chúng tôi tới địa điểm tham quan đầu tiên, những ánh mắt hiếu kì, không biết dùng từ này có đúng không, nhưng đã khiến chúng tôi tỉnh ngủ. Nhiều chàng trai với đôi mắt sâu hút đến xin được chụp hình cùng, từ bãi gửi xe, cho tới chỗ gửi giày để bước vào điểm tham quan, đi theo chúng tôi là một số đông các chàng trai trẻ đẹp cùng chiếc smartphone bật sẵn camera để chụp hình, trong phút chốc chúng tôi được thử cái cảm giác "hào quang rực rỡ". Rồi bảo vệ của điểm tham quan đã ra "giải vây", tôi còn đùa với bạn tôi rằng, chắc họ đang tham gia nhiệm vụ chụp ảnh cùng người ngoại quốc hay sao ấy, chứ về nhan sắc thì họ đủ dìm nghỉm chúng tôi với vẻ đẹp hút hồn của họ. Trong lúc một vài thành viên khác đi chụp hình, tôi cùng những người còn lại ngồi thả lỏng trên nền gạch đang toả nhiệt hừng hực như những người bản địa khác ở Badshahi mosque, để ngồi hỏi Peer về những thắc mắc của chúng tôi về đất nước đầy mới mẻ này.

Chúng tôi sớm trở lại xe để di chuyển về thủ đô của Pakistan, do ngày mai sẽ có chuyến bay sáng tới Skardu. Vì mải chơi, chúng tôi lại dừng xe tại một trạm nghỉ ven đường cao tốc để ăn pizza và gà rán - đây sẽ là một trong vài món tôi phải ngưng ăn một thời gian khi trở về Việt Nam. Nhưng xét cho cùng đây là sự lựa chọn tối ưu và an toàn, nghe như chúng tôi nhập vai vào một bộ phim hành động mang tên Ẩm Thực, có hai thành viên luôn chờ tôi nếm một món ăn nào đó trên bàn trước khi họ đưa ra quyết định ăn hay bỏ qua món đó. Bỗng chốc tôi cảm thấy mình trở thành anh lính chì can đảm.

"Không có Masala đâu".

Nhận được tín hiệu, những đồng chí khác mới gỡ bỏ lớp phòng bị để ăn. Dẫu biết nếm thử thức ăn khi tới một vùng đất mới là điều nên làm, nhưng ở hai Quốc Gia này, cách nêm nếm gia vị của họ có phần đặc biệt nên tôi chưa thích nghi kịp với những món ăn bản địa.
Xét cả chuyến đi, cách nêm nếm của người láng giềng này cho ít gia vị hơn bên Ấn Độ, nhưng cả hai nước đều lên đồ ăn rất lâu, vậy nên đừng mang chiếc bụng đói đi tới một quán ăn nào để order, nhất là tháng ăn chay này, vì họ làm rất lâu, cảm tưởng như khi mình đặt món xong thì họ mới đi ra chợ mua nguyên liệu vậy.

2. C U CHUYỆN VÊ ĐIỆN, INTERNET VÀ NƯỚC NÓNG

"Xin đun cho tôi một chút nước nóng, hãy kiểm tra nước nóng giúp tôi".

Tôi nghĩ câu này này chúng tôi dùng nhiều không kém "Salam" (câu chào theo tiếng PKT), vì hệ thống điện ở đây chưa hoàn thiện, đa phần sinh hoạt sẽ sử dụng khí gas. Chúng tôi biết không thể đòi hỏi quá nhiều từ dịch vụ nơi đây, nhưng những người ở các điểm lưu trú của chúng tôi thì chẳng ngại đun nhiều nồi nước nóng rồi đem tới phòng để cho chúng tôi tắm. Bởi họ vẫn đang trong quá trình học hỏi, trau dồi để hoàn thiện hơn mỗi ngày. 
Tôi tự ghen tị với những vị khách tương lai, khi họ ghé nơi này sẽ được hưởng một chu trình chỉn chu hơn thời điểm tôi tới, nhưng tôi cũng tự nhủ là mình lại được hưởng trọn cái tình cảm hiếu khách thuần khiết của họ khi nơi đây chưa du lịch hoá-thương mại hoá.

Sau một đêm ấm áp trong căn phòng phủ kín những chiếc thảm được làm thủ công, chúng tôi được đánh thức bởi tiếng gõ cửa của Peer cùng khay đồ ăn sáng quen thuộc trên tay là món bánh Naan-trứng opla-trà sữa. Chúng tôi sẽ khởi hành tới Skardu bằng máy bay, còn Peer và bác Zaheer chở hàng lí bằng chiếc xe Van đi đường bộ, và sẽ gặp lại lúc nửa đêm. Đêm qua chúng tôi đã tách một chiếc túi nhỏ hành lí cầm theo để dùng.

3 LẦN ĐẦU TRẢI NGHIỆM BAY TẦM THẤP

"Bữa tiệc trên không với những chiếc bánh Mount phủ tuyết (những ngọn núi phủ tuyết)"

Trước chuyến bay, chúng tôi đã được gợi ý nên chọn hàng ghế bên phải, vì đây là chuyến bay tầm thấp, nên sẽ ngắm được những rặng núi phủ đầy tuyết ở phía dưới. Đây cũng là lần đầu thành viên ít nói là anh Đạt - một cựu tiếp viên của hãng VJ lên tiếng, vì theo những gì anh biết thì chiếc A320 này không thể bay tầm thấp được, còn chúng tôi thì vẫn đặt niềm tin vào Peer, và những thông tin mà tôi lượm nhặt trước chuyến đi. Chiếc máy bay được một lúc thì hạ độ cao xuống một chút, từng dãy núi phủ tuyết trắng hiện lên qua ô cửa sổ. Chẳng thể giấu được sự phấn khích trên gương mặt, nhiệm vụ của tôi với anh Linh ngồi cạnh cửa sổ là nhanh chóng chụp ảnh rồi đưa những người kế bên xem. Đó là một cảm giác khó tả, chúng tôi dường như rất gần với những ngọn núi có vẻ đẹp tử thần ấy. 

Hạ cánh xuống sân bay Skardu, chúng tôi nhanh chóng lên một chiếc xe van khác và có người được Peer sắp xếp chờ sẵn để đón chúng tôi đi chơi, trong lúc anh vượt một quãng đường bộ xa tít cùng hành lí. Anh lái xe này không biết tiếng Anh nên chúng tôi chỉ giao tiếp bằng ngôn ngữ nguyên thuỷ nhất là cử chỉ của cơ thể để diễn tả mong muốn của bản thân.

Kết thúc bữa khai vị ở trên bầu trời, chúng tôi tới Cold Desert. Cũng chỉ là cồn cát, nhưng tại sao lại khiến chúng tôi phấn khích đến vậy?
Chỉ có thể là nhờ kĩ năng lái xe jeep của anh quái xế, bằng sự am hiểu về địa hình-kĩ năng của bản thân vốn có. Anh ta khiến chúng tôi gào thét xé toạc sự yên tĩnh của khu vực này, ít nhất là tôi với Hiền khi hai đứa chọn đứng bám ở phía sau xe. Những pha drift ở đường bằng cùng tốc độ chóng mặt, hay những cú đâm thẳng đứng từ trên cao xuống từ đỉnh cồn cát kèm theo tiếng hú hét vừa sợ vừa phấn khích. Tôi dám đảm bảo nó tuyệt hơn nhiều lần so với trò phi long thần tốc, và đồ bảo hộ chỉ bằng chính hai bàn tay của bạn nắm chặt vào khung xe, nên hay cân nhắc trước khi thử và bảo anh tài xế trình diễn kĩ năng.
Để cân bằng lại sau một hồi hú hét, chúng tôi di chuyển tới một ngôi làng nhỏ ở Skardu để picnic dưới những tán hoa mơ. Nếu ở Lahore chúng tôi trải nghiệm cảm giác được săn đón như các minh tinh, khi mua sắm tại các cửa hàng vùng quê này lại khiến chúng tôi bất ngửa với con số không thể thấp hơn khi quy đổi sang tiền VNĐ. Nhưng đừng thấy vậy mà đã mừng vội, nếu có mua đồ lưu niệm để làm quà, hãy trả giá chỉ bằng ½ hoặc thậm chí ⅓ giá mà họ đưa ra. Đừng ngại vấn đề mặc cả, nếu không những người chủ thương sẽ thao túng tâm lí của bạn trong tích tắc.

Khi tất cả thành viên khác đang say giấc ngủ sau một ngày dài, chiếc xe van màu trắng đi đường bộ cũng tới chỗ nghỉ. Tôi hẹn giờ để ra vận chuyển vali vào phòng, nhận thấy rõ sự mệt mỏi sau hơn mười tiếng lái xe, tôi ôm lấy bác Zaheer cùng anh Peer rồi thúc giục họ mau đi ngủ. Nhưng anh Peer còn định giúp tôi vận chuyển hết số vali vào từng phòng như cô Tấm trong câu chuyện cổ tích. Tôi lấy chìa khoá xe và nói dối sáng mai sẽ lấy đồ sau, nhưng ngay sau khi anh vào phòng ngủ thì tôi gọi chị My dậy để mang đồ vào từng phòng cho các thành viên khác, rồi quay lại giấc ngủ.

Chia tay Skardu, chúng tôi tiến thẳng tới điểm mà tôi thích thú nhất trong hành trình này, Fairy Meadows.
Trước khi đi tôi cũng đã tìm hiểu là để tới FM sẽ phải ngồi hai tiếng trên xe Jeep và đi trên con đường nguy hiểm thứ hai trên thế giới, mà WHO ghi nhận.
Những con đường nhỏ chỉ vừa một chiếc xe jeep đi, uốn lượn nhiều vòng lên gần tới đỉnh núi và bên kia là vực sâu hun hút. Chỉ một sơ suất là có thể xảy ra sự cố không ai muốn, vì vậy chỉ có 90 tài xế được cấp phép đưa khách và di chuyển trên con đường này.

Tôi chọn ngồi sát bên cửa sổ gần mép rìa của con đường ấy. Không phải vì tôi không sợ, tôi sợ lắm chứ, nhưng trong nỗi sợ thót tim ở mỗi đoạn nhìn xuống không thấy bìa đất đâu, chỉ là một khoảng hư không là cả sự phấn khích đến tột cùng. Nó giống như việc ngồi bóc phần da đóng mảng "bò khô" ở chỗ bị thương vậy, vừa đau vừa thích chẳng dừng được, nên cả chiều về tôi vẫn chọn ngồi ở phía bên cửa sổ lần nữa.

Kết thúc cung đường tử thần, chúng tôi dừng lại để chuyển tiếp phương tiện. Ở đây có thể chọn cưỡi ngựa để đi lên tới FM hoặc đi bộ gần hai tiếng.
Đã lâu không vận động, tôi chọn đi bộ cùng chiếc balo khoảng 20 kí lô đồ linh tinh trong đó. Càng lên cao, không khí càng loãng và xuất hiện những tảng băng tuyết bên đường. Do mải dừng lại dọc đường chụp hình nên khi trời nhá nhem chúng tôi mới tới chỗ nghỉ.

4 Lạc vào thế giới cổ tích trên núi

"Dưới bầu trời ngàn sao ở đồng cỏ cổ tích"

Không điện, không nước nóng cùng cái lạnh dưới -5 độ khiến chúng tôi có thể ngắm rõ những vì sao hơn. Thực ra ở đây vẫn có điện chạy bằng khí đốt, nhưng chỉ dùng để chiếu sáng một lúc khi ăn tối, sau đó tắt hết. Dùng bữa tối xong chúng tôi chia làm hai nhóm, một nhóm ngủ lại bên bếp lửa trên lầu cùng nhiều người bản địa khác, còn lại trở về phòng tôi nhận ban tối, vì tôi không muốn làm mọi người mất giấc vào ban đêm khi mình dậy đi phơi sao.

Đáng nhẽ sẽ có anh Linh và Hiền dậy phơi sao cùng, nhưng họ chẳng thoát khỏi mê lực hơi ấm của những chiếc chăn được chồng từng lớp. Tôi mặc một chiếc áo khoác và tiến ra ngoài đang lạnh -15 độ hoặc hơn. Tôi chạy khởi động một vòng để làm ấm mình, xong rồi chạy tới chạy lui cùng chiếc tripod để chọn góc ưng ý phơi sao.
Trong lúc chờ màn hình đếm ngược thời gian phơi, tôi trôi ngược lại những ngày tháng bên Hàn Quốc, những ngày lang thang săn milky way cùng anh Onaga và những người bạn Hàn khác.

Đi tới đi lui thì một vài căn nhà bắt đầu sáng đèn để dùng bữa trước khi ánh mặt trời lên, tôi cũng trở về căn phòng nằm thêm lúc rồi dậy lại. 
Khi những ánh nắng trải dài cả "thảo nguyên nhỏ" trên núi này, là lúc tôi sắp xếp xong khu vực pha cà phê mà tôi mang theo trong chiếc balo. Dùng bữa xong xuôi chúng tôi quay ngược lại đường cũ để tiến tới thung lung Hunza đắm chìm trong sắc hoa mơ hoa táo đang nở rộ ở những ngôi làng và những người dân hiếu khách…. 

P/s: chi tiết chuyến đi mình cập nhật dần ở trang cá nhân

#Timbandonghanhdulichnuocngoai #Pakistan

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn

POST ADS1

POST ADS 2