TRUNG CHUYỂN Ở SÂN BAY INDIRA GANDHI, DELHI
Trong chuyến đi Trung Á vừa rồi, mình mua hai chặng bay với hai vé riêng của Vietnam Airlines và Air Astana, vì vậy đã có hai lần trung chuyển ở sân bay Indira Gandhi, chặng đi và chặng về. Mình chia sẻ với các bạn một số trải nghiệm của mình khi trung chuyển ở sân bay này.
1. VISA: Không dùng đến
Trước khi đi, rất nhiều hội nhóm có nói đến việc đi hai chặng riêng biệt của hai hãng hàng không khác nhau thì phải xin visa để nhập cảnh ở sân bay trung chuyển. Mình đã nghĩ đến việc sẽ hỏi các hãng hàng không, rồi mới xin visa. Nhưng khi kiểm tra thấy VNA và Air Astana không cùng liên minh hàng không, nên thôi không hỏi nữa mà cứ cung cúc xin visa. Evisa Ấn rất đơn giản, chỉ việc điền thông tin, tải ảnh và hộ chiếu, rồi trong vòng 24h sẽ có visa, double entry, thời hạn 30 ngày. Tuy nhiên, mình không muốn nhập cảnh Ấn, vì sẽ phải tìm khách sạn để ngủ, mà tìm hiểu thì thấy bảo review của các khách sạn bình dân quanh sân bay toàn fake. Còn ngủ ở sân bay khi đã nhập cảnh thì chỉ có thể ngủ ở khu Arrival hoặc Departure, rất đông, ồn ào, mình đã chứng kiến khi đi Ladakh lần trước.
Vì vậy khi check in, mình đã hỏi các em VNA xem có gửi hành lý thẳng đến Almaty được không. Các em ý bảo mình cho xem vé chặng sau rồi làm thủ tục gửi thẳng hành lý cho mình, và dặn mình đến Delhi thì vào quầy transfer để checkin chặng sau. Các em ý cũng không hỏi visa Kazakhstan luôn vì chắc biết người Việt được miễn visa.
Thế nhưng chặng từ Tashkent về, mình bảo các bạn Air Astana gửi hành lý cho mình về Hà Nội luôn. Các bạn ý hỏi nhau, xong bảo, không gửi được, chỉ gửi được đến Delhi thôi. Mình bảo chặng đi tôi đã gửi rồi, nhưng các bạn ý vẫn khẳng định là chính sách của chúng tôi không cho phép. Mình không muốn cãi nữa, vì lần này cũng muốn vào Delhi chơi, do thời gian trung chuyển là ban ngày, có cả một ngày dài để đi chơi. Nếu gửi được hành lý thì đỡ phải tay bị tay nải cồng kềnh khi vào thành phố thôi. Rồi các bạn ý hỏi visa Ấn đâu. Mình đang hí hửng nghĩ, lúc đi không nhập cảnh Ấn, lần này nhập xong, visa sẽ còn hiệu lực 30 ngày nữa và còn một lần xuất/nhập cảnh nữa, nếu vé rẻ sẽ lại làm chuyến sang Ấn chơi. Nhưng các bạn ý bảo, visa này đã hết hạn. Mình mới ngớ ra, tại sốt sắng quá, cuối tháng 8 mới đi mà 2/8 đã xin visa, nên thời hạn nhập cảnh của visa chỉ từ 2/8-2/9. Vì mình không nhập cảnh chiều đi, nên chiều về, ngày 4/9, visa đã hết hạn. Thôi xong! Thế là các bạn ý bảo, ông bà đứng dẹp vào đây để người khác làm thủ tục, còn ông bà chờ đấy. Mình đành đứng đấy chờ, cũng chẳng lo lắng tý nào, vì nghĩ chặng đi VNA đã làm được, thì chặng này, không có lý gì không làm được cả. Chỉ tiếc cái visa chưa dùng lần nào đã hết hạn, và không được vào Delhi chơi như đã định.
Sau một hồi check choét các kiểu, (dường như các bạn ý cố tình kéo dài thời gian thôi), một bạn giai có vẻ là superviser, chính bạn lúc trước đã trả lời các bạn ở quầy là không gửi thẳng hành lý được, ra bảo, chúng tôi sẽ gửi thẳng hành lý tới điểm đến cuối cùng cho các bạn, tới Delhi các bạn làm thủ tục tiếp cho chặng VN ở quầy transfer nhé, rồi bờ la bờ láp là nghe nói Việt Nam đẹp lắm hả, bạn tôi vừa đi về, giờ VJ có bay thẳng Tashkent – Nha Trang… nọ kia. Chắc hối lỗi vì vừa nãy đã quan liêu không làm thủ tục cho mình.
Vậy là cái visa Ấn 25.89 USD của mình đã không được dùng đến. Phí mất một chút tiền và một chút công sức. Nếu chỉ mất tý thời gian hỏi hai hãng hàng không thì có phải đỡ phí không.
2. NGỦ:
Chặng đi, mình đến Delhi khoảng hơn 10h tối. Vào khu vực International Transfer, thì được bảo chờ một chút sẽ có nhân viên của Air Astana tới làm thủ tục. Một lát có một bạn tới hỏi han giấy tờ vé máy bay các kiểu, còn giơ ảnh điện thoại hỏi đây có phải hành lý của các bạn không, rồi lại bảo chờ tiếp. Ngay tại khu vực ấy có các ghế uốn éo lượn sóng, đã có một số người nằm nghỉ, nên bọn mình ra đó nằm ngủ luôn. Đèn rất sáng, và các bạn ở quầy transfer thỉnh thoảng trao đổi với nhau, nhưng nói chung là yên tĩnh, có thể ngủ được. Mình không quen kiểu ghế ưỡn ẹo này, nên nằm một lúc đành trải túi ngủ nằm dưới sàn, còn chồng mình sung sướng tận hưởng và gọi đó là ghế tình yêu.
Đang mơ màng ngủ thì bị gọi dậy để checkin, xong mình hỏi, bọn tôi có thể ngủ tiếp ở đây không, thì bạn kia bảo, không, phải vào phòng chờ luôn. Thế là đành qua cửa soi chiếu và vào phòng chờ, lúc đó chắc khoảng 12h. Nếu mình không hỏi gì mà cứ lẳng lặng quay lại dãy ghế tình yêu ngủ, chắc cũng không ai nói gì.
Khu Duty Free vẫn đông và nhộn nhịp như ban ngày. Các gate cũng rất đông, một số gate cũng có ghế tình yêu nhưng chắc không thể nằm ngủ ở đó được vì từ lúc ý đến sáng còn nhiều chuyến boarding, người ra người vào. Thế là hai vợ chồng quay lại khu Duty Free. Có một khoảng trống sau một quầy bán Accessories, không ai qua lại và đủ tối, thế là vợ chồng mình trải túi ngủ, và đã ngủ rất ngon ở đó.
Sáng dậy, mình định vào phòng Encalm Lounge để vệ sinh cá nhân vì tưởng sẽ có thuốc đánh răng, dầu gội sữa tắm như phòng chờ Sông Hồng nhà mình. Nhưng chỉ có toilet thôi, trông cũng sạch sẽ nhưng không sạch như ở nhà mình, và vẫn hôi hôi mùi Ấn. Đồ ăn thì toàn kiểu mì mì soup soup mình không ăn nên cũng không biết có ngon không, chỉ ăn hai quả trứng luộc và uống cà phê.
3. VẠ VẬT:
Chặng về, máy bay hạ cánh ở Delhi lúc 10h35 sáng. Ngay khi xuống máy bay vào nhà ga, mình đang đứng chờ chồng đi toilet, đã có một bạn nhân viên ra hỏi, các bạn đi đâu. Mình bảo, sẽ vào khu International Transfer, thế là bạn ý giơ ra một tờ giấy và hỏi, đây có phải tên các bạn không. Hình như Air Astana cử nhân viên ra đón tiếp những người transfer vì chắc sợ họ không biết lối. Rồi bạn ý dẫn mình đi cửa tắt nào đó vào khu International Transfer. Xong bạn ý hỏi mình giấy tờ, và ái ngại bảo phải ngồi chờ đến 9h tối vì giờ đó VNA mới có người đến làm check in. Bạn ý có vẻ rất thương hại mình sẽ phải ngồi chờ trong khu transfer này, chỉ cho mình chỗ toilet, quầy café và dãy ghế tình yêu uốn éo (lần này đã được di chuyển ra vị trí khác so với lần mình ngủ hôm trước). Trong khi kiểm tra giấy tờ, bạn ý nhìn thấy visa Ấn của mình, mắt sáng lên bảo, bạn có visa mà, nhưng lại tiu nghỉu giống mình khi mình bảo, visa hết hạn rồi.
Thế là bắt đầu một ngày lang thang ở khu vực không biết gọi là khu gì, nằm giữa cửa máy bay đến và quầy nhập cảnh. Mình nằm ngủ chán chê, lại xem ảnh, post Facebook, rồi chẳng biết làm gì nữa. Ngay cạnh đó là quầy lấy code wifi, cứ 4h lại ra đổi code khác, còn hướng dẫn các bạn đi qua lấy code. Đi lòng vòng cho đỡ cuồng chân, thì chỉ có thể đi ra cửa máy bay đến, nhưng gần đến nơi thì mấy bạn an ninh đã chặn lại, đành đứng trong cửa kính nhìn ra một khung cảnh bé xíu, có vườn hoa nhỏ và mấy cái cây, lác đác vài người đi lại. Quầy café thì chỉ bán cà phê và burger, mình không muốn ăn mấy thứ này mặc dù cũng hơi đói, thành ra cả ngày đến lúc lên máy bay VNA chỉ được ăn một bữa sáng trên máy bay từ Almaty và mấy cái bánh lặt vặt mang đi từ nhà. Lúc ấy lại hối tiếc cái visa 25.89 USD chưa có dịp dùng, giá xin muộn hơn thì có phải lúc ấy visa vẫn còn hạn và mình có thể vào Delhi chơi, và vẫn còn một lần xuất nhập cảnh Ấn nữa không.
9h kém 15 thì có người gọi vào checkin. Vào phòng chờ, thấy cái Encalm Lounge, khách xếp hàng dài dằng dặc, một số bạn có vẻ là người Ấn vẫn có thói quen chen hàng rất xấu. Sau 15 -20 phút xếp hàng, đưa thẻ thì thẻ bị từ chối, trong khi chặng đi vẫn dùng được ở chính cái lounge này. Mình cũng chẳng muốn tranh luận nữa, cũng chẳng cần tìm hiểu tại sao, vì quá đông và đồ ăn cũng không hợp với mình. Mình bỏ đi, để lại một hàng dài người vẫn đang chờ đến lượt. Chồng mình bảo, nếu gọi đây là phòng chờ VIP thì bây giờ VIP nhiều hơn người thường rồi 😊.