Bản Lô Lô Chải - Hà Giang
Lần đầu mình đến Lô Lô Chải cách đây khoảng 9-10 năm trước. Khi đó, bản vẫn là một địa danh khá xa lạ, giáp biên giới và còn nghèo khó. Mình vẫn nhớ kỉ niệm được dân bản chạy ra cổng gọi mình vào nhà ăn tết. Lần đầu được ngồi mâm các cụ trong bản, uống chén rượu ngô, ăn thịt lợn bản. Ngày đó ngồi nghe kể về bản làng còn nghèo khó, trâu bò cứ chết vì lạnh vì không có mái che. Thi thoảng, người anh em biên giới lại qua dắt trâu của bản qua biên giới. Khi đó, các tổ chức cũng đã bắt đầu tài trợ xây quán cafe Cực Bắc và một số chuồng che chắn cho gia súc khỏi lạnh.
Sau một vài năm không quay lại, bản Lô Lô Chải đã có 3 homestay đầu tiên, bắt đầu kéo du khách đến đây nghỉ. Và chính quyền bắt đầu xây dựng lại khu này. Ngày đó, ngồi với các thanh niên bản uống rượu ngắm pháo hoa ngày tết, thấy được sự quyết tâm của mọi người, người muốn làm homestay, người muốn mở quán ăn. Thật sự mình rất vui mừng. Nhưng vì không được đồng bộ, mọi thứ khá nhốn nháo. Cánh cổng được xây mới thì như con hươu cao cổ, nhà nào nhà đó tự làm nên không được chỉnh chu.
Đến tuần trước, mình quay lại. Thật sự không thể ngờ. Lô Lô Chải như lột xác hoàn toàn. Mình thấy được sự tự hào của người dân nơi đây khi bảo mình: anh vào bản chơi đi. Bây giờ khác lắm rồi. Đẹp lắm anh ạ.
Mình bán tín bán nghi, đi lang thang vào bản. Thật không thể ngờ. Cả bản giờ đã thành một khu du lịch được xây dựng vô cùng đồng bộ và ... đẹp. Thật sự mình rất rất bất ngờ. Những ngôi nhà trình tường vẫn còn, được trang trí cải tạo lại rất nên thơ. Những bức tường đá đã được dỡ ra cho thấp xuống giữa các nhà tạo không gian mở. Những khu tường bê tông đã được tháo dỡ. Mọi thứ được trang trí lại rất thân thiện và hài hoà. Đến cái cổng "hươu cao cổ" cũng đã được sửa lại cho đồng bộ. Mình hoàn toàn bất ngờ. Lững thững đi trong buổi chiều tà quanh bản, đi qua những ngôi nhà với những cây đào chìa ra ngoài đường, trời hoàng hôn tuyệt đẹp. Mình tự nghĩ nếu vào mùa hoa chắc nơi này nên thơ lắm.
Thật sự mình háo hức đến độ phải về làm ngay album này. Những gì tốt đẹp cần phải chia sẻ. Sự phát triển đồng bộ biến một bản nghèo biên giới trở thành một điểm thu hút du khách. Quanh đây cũng đã xây dựng cả một trường bán trú cho các bé vùng cao nghỉ lại. So với những gì mình ngán ngẩm cách đây mấy năm khi nghe nói sắp có dự án villa, bể bơi được xây dựng ở đây thì mình thực sự vui mừng.
Đợt này đi Hà Giang, lang thang đi được nhiều nơi. Cảm thấy nơi này phát triển đồng bộ và tốt hơn nhiều Sapa. Nên cũng chẳng lạ khi du khách nước ngoài bắt đầu bẻ cung thay vì đi Sapa để trải nghiệm bê tông hoá thì được trải nghiệm văn hoá vùng cao ( mặc dù cũng có update) 😂
Mình gặp những đoàn nước ngoài lên đến năm bảy chục người, tức là từng đấy bạn người việt hỗ trợ lái xe, từng đấy chiếc xe máy được thuê, từng đấy bữa ăn , .... hỗ trợ du lịch và con người nơi đây không ít
Mình có nghỉ lại bản Hmong Pả Vi - để xem tình hình. Lúc search homestay thì thấy ko thích lắm vì decor ko được đẹp. Nhưng khi đi một vòng thì thấy không hề tệ. Buổi tối, phải đến cả 100 du khách nước ngoài vui vẻ trò chuyện, nhảy nhót, và chill tại khu nhà ăn. Thật sự, mình rất rất vui. Cái kéo du khách đến không phải là bê tông, là những thứ màu mè giả tạo. Mà chính là những trải nghiệm ntn.
Hãy cố gắng giữ được tinh thần ntn nhé. Hà giang ❤
Ps: à có 1 điểm hơi buồn là khách tây lên đây quẩy nhưng uống rượu ... Sochu. Rượu hàn đã đánh lên tận bản. Giá VN có rượu nào nhẹ, dễ uống, được làm bài bản thì có lẽ sẽ hay hơn khi thua ngay trên sân nhà thế này. Hiu hiu.
#tuandaophoto #tuandaojourney #hagiang #lolochai #pavi